Ngày xửa ngày xưa, ở một khu làng nọ có một tên trọc phú rất giàu có, ruộng vườn nhà lão cò bay thẳng cánh, nhưng lão rất keo kiệt bủn xỉn. Từ xưa đến nay, lão không bao giờ chịu bố thí cho ai dù chỉ một đồng.
Ngoài ra lão còn có tính rất xấu là thích ba hoa, khoác lác, thích đặt điều nói xấu người khác... Cũng bởi do vậy nên tất cả mọi người trong làng, đến cả họ hàng ai ai cũng đều rất ghét lão, không thích qua lại giao du với lão.
- Lúc chúng ta đi học chữ với Thầy, khi đó vẫn còn bé tí. Thế mà hôm nay gặp lại, anh đã là ông chủ điền trạch với cơ ngơi đồ sộ như vầy, quả là đáng vui mừng.
Lão trọc phú khoái chí, cười to trả lời:
- Ruộng vườn nhà tôi bao la, rộng lớn đến nỗi, lũ chim cò muốn bay qua, chúng cũng phải ngừng lại nghĩ mệt mấy bận rồi mới bay tiếp nổi. Chỉ riêng đàn Trâu, đàn Bò nhà tôi không cũng có đến cả ngàn con. Nội chỉ đếm số lượng của chúng phải mất cả ngày. Còn cá tôm nhà tôi nuôi ấy à, anh muốn xuống ao múc được nước, anh phãi rẽ cá ra chắc cũng phải mất gần cả tiếng mới múc được nước.
Vốn đã lâu ngày không gặp nên người bạn hỏi thăm tình hình bạn bè cũ:
- Anh Điền, Anh Thất cũng ở làng này. Trước đây, các anh ấy đã từng học chung với tôi và anh, anh còn nhớ không? Lâu nay anh có gặp lại các anh ấy không? Hai anh ấy dạo này thế nào rồi?
Lão ta bèn tặc lưỡi nói:
- Hàng ngày tôi phải lo trông coi vườn tượt, phải đếm từng đàn bò, đàn trâu, đàn lợn, đàn gà... Còn thời gian nào rảnh đâu để mà gặp lũ chúng nó chứ. Mà bọn nó nghèo kiết xác, lại ngu dốt, anh quan tâm mà làm gì.
Đi tới vườn xoài, người bạn bèn dừng lại nhìn quanh vườn xoài rộng mênh mông của Lão bèn hỏi:
- Xoài vườn nhà anh cây nào cũng sai quả, mà quả nào quả nấy lại vừa to, vừa đẹp nữa
Lão trọc phú khoái chí bảo:
- Giống Xoài này chỉ có một mình tôi có. Trên đời này không có ai trồng được Xoài to và đẹp như của tôi đâu.
- Nhưng nó có ngọt không? - Người bạn hỏi:
Lão chặc lưỡi:
- Tất nhiên rồi! Ngọt hơn cả mía lùi nữa.
- Anh có thể cho tôi một trái đem về ăn thử không?
Nghĩ người bạn ý muốn xin xỏ. Lão trọc phú tỏ ra khó chịu ra mặt, lão ta bực dọc đáp:
- Tất nhiên là không được. Tôi không thể cho anh được dù chỉ một trái, vì tôi đã đếm và bán hết chỗ xoài này cho ngoài chợ rồi.
Thế là, người bạn đành từ biệt, ra về tay không
Một ngày nọ, có một ông lão ăn mày rách rưới, chân khập khiểng, tay chống gậy khó nhọc lê từng bước chân đến trước cửa nhà Lão. Ông lão giọng thều thào yếu ớt, chìa tay van xin:
- Ông ơi, mong ông thương xót cho thân già này... Tui bị đói đã mấy ngày nay rồi, xin ông làm ơn, làm phước bố thí cho tôi.
Lão trọc phú nhìn ông lão từ đầu đến chân rồi nhếch mép nói:
- Hạng người bần tiện, rách rưới như ông mà cũng dám lại nhà ta ăn xin ư. Một đồng ta cũng không cho, khôn hồn mau mau cút đi.
- Vậy chỉ cần ông cho tôi 1 củ khoai, hoặc một chén cơm thừa để tôi ăn đỡ đói cũng được mà. Tôi đói quá, đói lã người không đi nổi nữa rồi. - Ông lão nói với vẻ rất mệt nhọc:
Nói đoạn ông lão đứng không vững nữa, quỳ mọp xuống trước những bậc thang trước thềm nhà Lão.
Hay cho tên ăn mày! Ông định ăn vạ đấy à? Nhà ta không có cơm cháo gì hết. Mau cút đi, đi đến nhà khác mà xin. Đừng ngồi đó làm bẩn thềm nhà ta.
- Tôi thật sự yếu quá rồi, không thể đi tiếp được nữa. Ông làm ơn cho tôi ăn một chút gì đó để lấy lại sức rồi tôi sẽ đi ngay. - Ông lão thì thào:
Lão trọc phú tức tối, quát lớn: - Ngươi thật lắm lời, ngươi nhất định ăn vạ trước nhà ta mãi có đúng không? Ngươi mà không lập tức xéo đi, thì ta sẽ xua chó ra cắn nhà ngươi đấy.
Ông lão bắt đầu rơi nước mắt, tiếp tục van xin: - chẳng lẽ ông nỡ làm điều đó với một lão già nghèo đói khốn khổ như tôi sao???
Ông già kia, ông đang thách thức ta đấy à. Được thôi, ta sẽ xua chó ra cắn ông ngay bây giờ. Nói đoạn lão quay mặt vào trong nhà, vừa há miệng ra định gọi chó. Kỳ lạ thay, cả người lão trọc phú lúc này bỗng nhiên cứng đơ lại, không nhúc nhích gì được. Toàn thân lão bắt đầu mọc đầy lông lá đen thui, mũi lão chìa ra mọc một cái mỏ dài nhọn hoắc, tay chân lão thì co quắp lại. Toàn thân lão trọc phú bỗng nhiên thu nhỏ, khiến lão không còn đứng vững trên 2 chân nữa, cả người lão trọc phú từ từ nhỏ dần, nhỏ dần lại. Lão trọc phú biến thành một con vật hôi hám, lông lá đen thui.
Ông lão ăn mày ngay lập tức hiện nguyên hình là một ông Bụt. Ông Bụt nghiêm nét mặt, giọng rềnh vang nói:
Từ đó người ta gọi loài vật gặm nhấm, chuyên đi cắn phá, phá hoại này là CON CHUỘT. Còn lão trọc phú keo kiệt, độc ác thì không bao giờ xuất hiện tại ngôi làng ấy nữa.
SỰ TÍCH CON CHUỘT
Hôm nọ, có người bạn cũ ở xa ghé chơi. Lão bèn dẫn bạn ra tham quan ruộng vườn nhà Lão. Người bạn bèn thuận miệng khen:- Lúc chúng ta đi học chữ với Thầy, khi đó vẫn còn bé tí. Thế mà hôm nay gặp lại, anh đã là ông chủ điền trạch với cơ ngơi đồ sộ như vầy, quả là đáng vui mừng.
Lão trọc phú khoái chí, cười to trả lời:
- Ruộng vườn nhà tôi bao la, rộng lớn đến nỗi, lũ chim cò muốn bay qua, chúng cũng phải ngừng lại nghĩ mệt mấy bận rồi mới bay tiếp nổi. Chỉ riêng đàn Trâu, đàn Bò nhà tôi không cũng có đến cả ngàn con. Nội chỉ đếm số lượng của chúng phải mất cả ngày. Còn cá tôm nhà tôi nuôi ấy à, anh muốn xuống ao múc được nước, anh phãi rẽ cá ra chắc cũng phải mất gần cả tiếng mới múc được nước.
Vốn đã lâu ngày không gặp nên người bạn hỏi thăm tình hình bạn bè cũ:
- Anh Điền, Anh Thất cũng ở làng này. Trước đây, các anh ấy đã từng học chung với tôi và anh, anh còn nhớ không? Lâu nay anh có gặp lại các anh ấy không? Hai anh ấy dạo này thế nào rồi?
Lão ta bèn tặc lưỡi nói:
- Hàng ngày tôi phải lo trông coi vườn tượt, phải đếm từng đàn bò, đàn trâu, đàn lợn, đàn gà... Còn thời gian nào rảnh đâu để mà gặp lũ chúng nó chứ. Mà bọn nó nghèo kiết xác, lại ngu dốt, anh quan tâm mà làm gì.
Đi tới vườn xoài, người bạn bèn dừng lại nhìn quanh vườn xoài rộng mênh mông của Lão bèn hỏi:
- Xoài vườn nhà anh cây nào cũng sai quả, mà quả nào quả nấy lại vừa to, vừa đẹp nữa
Lão trọc phú khoái chí bảo:
- Giống Xoài này chỉ có một mình tôi có. Trên đời này không có ai trồng được Xoài to và đẹp như của tôi đâu.
- Nhưng nó có ngọt không? - Người bạn hỏi:
Lão chặc lưỡi:
- Tất nhiên rồi! Ngọt hơn cả mía lùi nữa.
- Anh có thể cho tôi một trái đem về ăn thử không?
Nghĩ người bạn ý muốn xin xỏ. Lão trọc phú tỏ ra khó chịu ra mặt, lão ta bực dọc đáp:
- Tất nhiên là không được. Tôi không thể cho anh được dù chỉ một trái, vì tôi đã đếm và bán hết chỗ xoài này cho ngoài chợ rồi.
Thế là, người bạn đành từ biệt, ra về tay không
Một ngày nọ, có một ông lão ăn mày rách rưới, chân khập khiểng, tay chống gậy khó nhọc lê từng bước chân đến trước cửa nhà Lão. Ông lão giọng thều thào yếu ớt, chìa tay van xin:
- Ông ơi, mong ông thương xót cho thân già này... Tui bị đói đã mấy ngày nay rồi, xin ông làm ơn, làm phước bố thí cho tôi.
Lão trọc phú nhìn ông lão từ đầu đến chân rồi nhếch mép nói:
- Hạng người bần tiện, rách rưới như ông mà cũng dám lại nhà ta ăn xin ư. Một đồng ta cũng không cho, khôn hồn mau mau cút đi.
- Vậy chỉ cần ông cho tôi 1 củ khoai, hoặc một chén cơm thừa để tôi ăn đỡ đói cũng được mà. Tôi đói quá, đói lã người không đi nổi nữa rồi. - Ông lão nói với vẻ rất mệt nhọc:
Nói đoạn ông lão đứng không vững nữa, quỳ mọp xuống trước những bậc thang trước thềm nhà Lão.
Hay cho tên ăn mày! Ông định ăn vạ đấy à? Nhà ta không có cơm cháo gì hết. Mau cút đi, đi đến nhà khác mà xin. Đừng ngồi đó làm bẩn thềm nhà ta.
- Tôi thật sự yếu quá rồi, không thể đi tiếp được nữa. Ông làm ơn cho tôi ăn một chút gì đó để lấy lại sức rồi tôi sẽ đi ngay. - Ông lão thì thào:
Lão trọc phú tức tối, quát lớn: - Ngươi thật lắm lời, ngươi nhất định ăn vạ trước nhà ta mãi có đúng không? Ngươi mà không lập tức xéo đi, thì ta sẽ xua chó ra cắn nhà ngươi đấy.
Ông lão bắt đầu rơi nước mắt, tiếp tục van xin: - chẳng lẽ ông nỡ làm điều đó với một lão già nghèo đói khốn khổ như tôi sao???
Ông già kia, ông đang thách thức ta đấy à. Được thôi, ta sẽ xua chó ra cắn ông ngay bây giờ. Nói đoạn lão quay mặt vào trong nhà, vừa há miệng ra định gọi chó. Kỳ lạ thay, cả người lão trọc phú lúc này bỗng nhiên cứng đơ lại, không nhúc nhích gì được. Toàn thân lão bắt đầu mọc đầy lông lá đen thui, mũi lão chìa ra mọc một cái mỏ dài nhọn hoắc, tay chân lão thì co quắp lại. Toàn thân lão trọc phú bỗng nhiên thu nhỏ, khiến lão không còn đứng vững trên 2 chân nữa, cả người lão trọc phú từ từ nhỏ dần, nhỏ dần lại. Lão trọc phú biến thành một con vật hôi hám, lông lá đen thui.
Ông lão ăn mày ngay lập tức hiện nguyên hình là một ông Bụt. Ông Bụt nghiêm nét mặt, giọng rềnh vang nói:
Bụt xuất hiện trừng phạt tên trọc phú keo kiệt, xấu xa, độc ác |
- Hỡi tên trọc phú keo kiệt, xấu xa. Từ nay trở đi ngươi sẽ mãi mãi sống kiếp sống của một con vật xấu xí, hôi hám, bẩn thỉu, bị người khác lánh xa. Đây là hình phạt ta dành cho ngươi, để trừng phạt thói bần tiện, bủn xỉn, độc ác của ngươi.
Dứt lời ông Bụt biến mất. Còn dân làng thì không hiểu lão trọc phú bần tiện, đáng ghét đã đi đâu mà mãi chẳng thấy về. Nhưng khi đêm về, họ lại nghe tiếng một loài vật kêu chít chít, núp lén, rình mò, canh lúc không có người liền bò ra đi cắn phá cây trồng, cắn phá đồ vật và đi khắp ngỏ ngách kiếm ăn.Từ đó người ta gọi loài vật gặm nhấm, chuyên đi cắn phá, phá hoại này là CON CHUỘT. Còn lão trọc phú keo kiệt, độc ác thì không bao giờ xuất hiện tại ngôi làng ấy nữa.
Thiên Hương