Chiến tranh kết thúc, ngày xuất ngũ đã cận kề, anh lính thu xếp hành trang chuẩn bị trở về nhà. Trước hôm xuất ngũ một ngày, anh xin phép đơn vị gọi điện thoại về cho gia đình.
Chỉ trò chuyện qua điện thoại, nhưng anh có thể cảm nhận được niềm vui mừng của cha mẹ, qua cách họ hỏi thăm anh dồn dập.
Sau khi thông báo cho cha mẹ ngày xuất ngũ, anh ngập ngừng hỏi:
- "Thưa ba mẹ, con muốn xin ba mẹ giúp con chuyện này…"
Cha mẹ anh đang rất vui mừng khi sắp được gặp đứa con trai yêu quý, người cha liền hào hứng nói:
- "Tất nhiên rồi con trai. Bất cứ chuyện gì cha mẹ cũng sẵn sàng giúp con."
Anh con trai liền nói: "Con có một người bạn rất tốt, cậu ấy đã cứu mạng con trên chiến trường. Nếu không có cậu ấy chắc con đã không thể trở về với bố mẹ. Vậy bạn con có thể ở cùng chúng ta được không?"
- "Tất nhiên là được rồi con trai. Anh bạn ấy thật là tốt bụng. Cha mẹ rất biết ơn những gì cậu ấy đã làm cho con và cả gia đình ta. Chúng ta cần gặp mặt và cảm ơn anh ấy". Cha cậu đáp.
- "Nhưng mà, con muốn ba mẹ biết một điều, vì cứu con cậu ấy bị thương khá nặng và đã bị mất một tay và một chân. Hiện giờ bạn con không có nơi nào khác để về, con muốn đưa cậu ta về sống chung với chúng ta”.
Mẹ cậu ấp úng: “Con trai à, mẹ rất tiếc. Nhưng có lẽ chúng ta sẽ tìm cho cậu ta một nơi khác để sống”.
- “Không, thưa bố mẹ, con muốn anh ta ở cùng với chúng ta”.
Cha anh nghiêm giọng chậm rãi nói: “Con trai à, con có biết con đang nói gì không? Chúng ta còn có cuộc sống riêng, hơn nữa cha mẹ cũng đã già rồi, chúng ta không thể chăm sóc cậu ta cả đời này được. Một người khuyết tật như cậu ta sẽ là gánh nặng rất lớn cho cuộc sống của gia đình mình. Tốt nhất, con hãy nghe cha con cứ về nhà trước đã, anh bạn con sẽ tự lo cho mình được. Cha rất cảm kích người bạn của con, nhưng chúng ta sẽ tìm cách giúp cậu ta sau."
Nghe cha mẹ nói xong, anh con trai im lặng cúp điện thoại. Sau đó anh không gọi lại một cuộc nào nữa.
Ngày hẹn trở về, cha mẹ anh trông ngóng đợi mãi, nhưng mãi không thấy bóng dáng con trai. Nóng ruột họ gọi điện lên đơn vị tìm con, nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn không liên lạc được.
Vài ngày sau đó, cha mẹ anh nhận được điện thoại của cảnh sát, thông báo rằng con trai họ đã rơi từ một toà nhà cao tầng xuống và đã chết. Từ những điều tra sơ bộ tại hiện trường, cảnh sát cho biết rất có thể đây là một vụ tự tử.
Nhưng cuối cùng... tất cả niềm tin, hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại le lói trong anh đều đã bị lụi tàn, bị dập tắt bởi chính người sinh thành ra anh.
Ngày đoàn tụ đáng ra rất vui vẻ, nay đã ngập tràn trong nước mắt. Sự ân hận của cha mẹ anh đã quá muộn để có thể đưa con trai họ quay trở về.
Anh lính ấy đã không hy sinh vì bom đạn, cũng không buông bỏ mình vì cơ thể khiếm khuyết. Mà anh ấy đã chết vì bị tổn thương quá lớn về mặt tinh thần.
Một người đang sống trong nỗi tuyệt vọng. Nếu như họ có Gia đình bên cạnh an ủi, động viên, làm chổ dựa tinh thần. Hoặc ở đâu đó, vẫn còn chút ấm áp tình người trong Xã Hội thì chắc rằng họ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tự vẫn.
Cuộc sống này màu nhiệm lắm. Đôi khi, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được sự thờ ơ, ích kỷ, tàn nhẫn của chúng ta sẽ làm tổn thương đến ai đâu.
Đừng để bản thân phải hối hận.
Chỉ trò chuyện qua điện thoại, nhưng anh có thể cảm nhận được niềm vui mừng của cha mẹ, qua cách họ hỏi thăm anh dồn dập.
Sau khi thông báo cho cha mẹ ngày xuất ngũ, anh ngập ngừng hỏi:
- "Thưa ba mẹ, con muốn xin ba mẹ giúp con chuyện này…"
Cha mẹ anh đang rất vui mừng khi sắp được gặp đứa con trai yêu quý, người cha liền hào hứng nói:
- "Tất nhiên rồi con trai. Bất cứ chuyện gì cha mẹ cũng sẵn sàng giúp con."
Anh con trai liền nói: "Con có một người bạn rất tốt, cậu ấy đã cứu mạng con trên chiến trường. Nếu không có cậu ấy chắc con đã không thể trở về với bố mẹ. Vậy bạn con có thể ở cùng chúng ta được không?"
- "Tất nhiên là được rồi con trai. Anh bạn ấy thật là tốt bụng. Cha mẹ rất biết ơn những gì cậu ấy đã làm cho con và cả gia đình ta. Chúng ta cần gặp mặt và cảm ơn anh ấy". Cha cậu đáp.
- "Nhưng mà, con muốn ba mẹ biết một điều, vì cứu con cậu ấy bị thương khá nặng và đã bị mất một tay và một chân. Hiện giờ bạn con không có nơi nào khác để về, con muốn đưa cậu ta về sống chung với chúng ta”.
Mẹ cậu ấp úng: “Con trai à, mẹ rất tiếc. Nhưng có lẽ chúng ta sẽ tìm cho cậu ta một nơi khác để sống”.
- “Không, thưa bố mẹ, con muốn anh ta ở cùng với chúng ta”.
Cha anh nghiêm giọng chậm rãi nói: “Con trai à, con có biết con đang nói gì không? Chúng ta còn có cuộc sống riêng, hơn nữa cha mẹ cũng đã già rồi, chúng ta không thể chăm sóc cậu ta cả đời này được. Một người khuyết tật như cậu ta sẽ là gánh nặng rất lớn cho cuộc sống của gia đình mình. Tốt nhất, con hãy nghe cha con cứ về nhà trước đã, anh bạn con sẽ tự lo cho mình được. Cha rất cảm kích người bạn của con, nhưng chúng ta sẽ tìm cách giúp cậu ta sau."
Nghe cha mẹ nói xong, anh con trai im lặng cúp điện thoại. Sau đó anh không gọi lại một cuộc nào nữa.
Ngày hẹn trở về, cha mẹ anh trông ngóng đợi mãi, nhưng mãi không thấy bóng dáng con trai. Nóng ruột họ gọi điện lên đơn vị tìm con, nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn không liên lạc được.
Vài ngày sau đó, cha mẹ anh nhận được điện thoại của cảnh sát, thông báo rằng con trai họ đã rơi từ một toà nhà cao tầng xuống và đã chết. Từ những điều tra sơ bộ tại hiện trường, cảnh sát cho biết rất có thể đây là một vụ tự tử.
Nghe tin báo xong, cha mẹ anh đau đớn tức tốc đi nhận diện thi thể con trai. Đến nơi, họ nhận ra ngay cậu con trai yêu quý. Nhưng cha mẹ anh đã chết lặng, không thốt nên lời khi nhìn thấy: con trai của họ nằm đó, chỉ có một chân và một tay.
Hóa ra, người bạn bất hạnh mà anh con trai đã kể lại chính là anh ta. Trong một lần làm nhiệm vụ, sức ép của bom mìn đã khiến anh mất đi một tay lẫn một chân. Được đồng đội động viên, anh đã nghĩ thoáng và sống tích cực hơn rất nhiều.Nhưng cuối cùng... tất cả niềm tin, hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại le lói trong anh đều đã bị lụi tàn, bị dập tắt bởi chính người sinh thành ra anh.
Ngày đoàn tụ đáng ra rất vui vẻ, nay đã ngập tràn trong nước mắt. Sự ân hận của cha mẹ anh đã quá muộn để có thể đưa con trai họ quay trở về.
Anh lính ấy đã không hy sinh vì bom đạn, cũng không buông bỏ mình vì cơ thể khiếm khuyết. Mà anh ấy đã chết vì bị tổn thương quá lớn về mặt tinh thần.
Một người đang sống trong nỗi tuyệt vọng. Nếu như họ có Gia đình bên cạnh an ủi, động viên, làm chổ dựa tinh thần. Hoặc ở đâu đó, vẫn còn chút ấm áp tình người trong Xã Hội thì chắc rằng họ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tự vẫn.
Cuộc sống này màu nhiệm lắm. Đôi khi, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được sự thờ ơ, ích kỷ, tàn nhẫn của chúng ta sẽ làm tổn thương đến ai đâu.
Đừng để bản thân phải hối hận.
Thiên Hương