Nước Lỗ có một cái đỉnh rất quý được coi như là đồ quốc bảo. Nước Tề bắt phải đem dâng.
Vua nước Lỗ tiếc lắm, cho người làm một cái đỉnh giả để đưa sang nộp cho vua nước Tề.
Vua nước Tề nghĩ rằng đây là đồ quốc bảo nên thế nào vua nước Lỗ cũng tiếc mà đưa cái đỉnh giả, nghĩ thế rồi vua nước Tề bảo: "Phải có Nhạc Chính Tử đem đỉnh sang dâng, thì ta mới tin"
Vua nước Lỗ tiếc lắm, cho người làm một cái đỉnh giả để đưa sang nộp cho vua nước Tề.
Vua nước Tề nghĩ rằng đây là đồ quốc bảo nên thế nào vua nước Lỗ cũng tiếc mà đưa cái đỉnh giả, nghĩ thế rồi vua nước Tề bảo: "Phải có Nhạc Chính Tử đem đỉnh sang dâng, thì ta mới tin"
Chữ Tín: ngàn vàng khó mua |
Nhạc Chính Tử biết chuyện, hỏi vua nước Lỗ: "Sao nhà vua không đưa cái đỉnh thật?"
Vua Lỗ nói: "Vì ta quý cái đỉnh ấy lắm."
Nhạc Chính Tử thưa: "Nhà vua quý cái đỉnh ấy thế nào, thì thần quý cái đức "tín" của thần cũng như thế!"
Sau vua Lỗ phải đưa cái đỉnh thật, bấy giờ Nhạc Chính Tử mới chịu đi.