Có một người trẻ tuổi chưa có vợ, tuy không nhiều tiền bạc của cải nhưng vốn tốt tính lại chăm chỉ, gan dạ nên được bà con xóm làng rất quý mến.
Một ngày nọ chàng ta xách búa đi đốn củi. Trong khi đang cặm cuội chặt củi, thì trông thấy một con quạ đen tha một con chim sẻ tới đậu trên một phiến đá. Chàng ta bỗng động lòng thương con chim bé bỏng sắp sửa lọt vào miệng loài ác điểu. Thấy vậy chàng ta liền nhặt hòn đá ném con quạ. Quạ bị ném trúng, đau điếng liền để con mồi lại. Tức mình vì bị mất miếng ăn, quạ điên tiết chửi rủa om sòm. Chàng ta nhặt đá ném thêm và mắng:
Một ngày nọ chàng ta xách búa đi đốn củi. Trong khi đang cặm cuội chặt củi, thì trông thấy một con quạ đen tha một con chim sẻ tới đậu trên một phiến đá. Chàng ta bỗng động lòng thương con chim bé bỏng sắp sửa lọt vào miệng loài ác điểu. Thấy vậy chàng ta liền nhặt hòn đá ném con quạ. Quạ bị ném trúng, đau điếng liền để con mồi lại. Tức mình vì bị mất miếng ăn, quạ điên tiết chửi rủa om sòm. Chàng ta nhặt đá ném thêm và mắng:
- Đồ chim dữ! Hãy cút ngay!
Quạ hậm hực đành bỏ đi, còn giận dữ đe dọa sẽ báo thù. Còn chàng ta chạy lại bên con chim sẻ đang thoi thóp, cố tìm cách cứu chữa cho sẻ sống lại. Chỉ một lát sau, con chim sẻ đã tỉnh lại. Khi đã tỉnh lại, chim nhỏ bay đi.
Một lát sau, con chim sẽ đã bay trở lại miệng ngậm một cái lọ bé đặt xuống bên cạnh và nói:
Quạ hậm hực đành bỏ đi, còn giận dữ đe dọa sẽ báo thù. Còn chàng ta chạy lại bên con chim sẻ đang thoi thóp, cố tìm cách cứu chữa cho sẻ sống lại. Chỉ một lát sau, con chim sẻ đã tỉnh lại. Khi đã tỉnh lại, chim nhỏ bay đi.
Một lát sau, con chim sẽ đã bay trở lại miệng ngậm một cái lọ bé đặt xuống bên cạnh và nói:
- “Xin tạ ơn ân nhân cứu mạng. Đây là lọ nước thần, có thể làm cho người già trẻ lại, vật nhỏ thì lớn thêm, trần gian không ai có."
Người trẻ tuổi ngẩn người ra còn chưa hết ngạc nhiên, thì chim sẽ lại vỗ cánh bay đi. Một hồi sau, chàng ta mở nút ra xem thì thấy cả một lọ nước đầy mùi thơm ngào ngạt. Sau đó, chàng ta đóng nút lọ lại cẩn thận và gánh củi về, cảm mến trước tấm lòng của chim sẻ, hiểu được sự quý giá của lọ nước thần nên cất giữ rất cẩn thận. Ít năm sau đó, chàng ta lấy vợ, vợ chồng rất thương yêu nhau.
Một hôm nọ khi chồng đi vắng, người vợ ở nhà quét dọn, dọn dẹp nhà cửa. Thấy một cái lọ nước nhỏ, vợ bèn mở nút ra xem. Khi ngửi thấy mùi thơm, chị ta nghĩ là dầu thơm gội đầu. Lát sau, người vợ nấu nước tắm gội rồi tiện tay đổ lọ nước ra bôi khắp tóc tai mình mẩy. Không ngờ sau khi tắm xong chị ta tự nhiên trở nên xinh đẹp hơn, nhan sắc mỹ miều ít ai sánh kịp. Nước thần trôi xuống mấy luống hành bên cạnh giếng, khiến cho những cây hành cũng tự nhiên lớn phổng lên một cách lạ thường: củ to như bình vôi, lá dài bằng đòn gánh.
Khi người chồng trở về nhìn thấy vợ thì ngẩn cả người cứ tưởng là tiên nữ, suýt không nhận ra là vợ mình. Nghe vợ nhắc đến lọ nước thần, chồng mới sực nhớ tới chuyện đền ơn của con chim sẻ mấy năm về trước, người chồng bèn kể lại câu chuyện cũ cho vợ nghe.
Từ đấy chàng ta cứ quấn quýt lấy vợ không rời, thậm chí chểnh mảng công việc.
Vẫn phải tiếp tục mưu sinh, để đỡ nhớ vợ, người chồng đã vẽ hình vợ. Mỗi khi đi xa làm việc, người chồng lại treo tranh vẽ ở nơi làm đồng để ngắm nàng. Đến một hôm nọ, con quạ đen năm xưa bỗng từ đâu sà xuống cắp lấy bức tranh mang đi. Người chồng thấy vậy, tìm cách đánh đuổi con quạ. Nó muốn báo thù sự việc năm xưa nó bị ném đá, bị giành mất miếng mồi ngon, con quạ mang bức tranh vào đến tận kinh đô, thả xuống trước sân đình. Bọn lính thị vệ nhìn thấy bèn nhặt lên đem tâu vua. Cầm lấy bức hình vua ngắm nghía mãi, bụng bảo thầm: “Trong tam cung lục viện trẫm có nhiều người đẹp, nhưng chưa có người nào đẹp bằng người đàn bà trong tranh này. Hẳn là trời sai con quạ đến mách cho trẫm đây!”.
Lập tức vua ra lệnh phải ráo riết tìm kiếm. Quan lại, sai nha ra sức tìm kiếm khắp hang cùng ngõ hẻm. Sai nha bày ra trò mở hội để cho mọi người đổ về xem. Mỗi lần thấy dân làng tập hợp đông đúc, chúng đưa bức hình ra giả lảng nói là tình cờ nhặt được, ai làm mất thì đến mà nhận. Sau cùng, sai nha đã tìm ra đàn bà trong bức hình.
Sau khi bị bắt đến cung, nhưng cô không cười không nói, áo đẹp không mặc, đầu tóc không chải và cũng không cho một ai đến gần. Nghĩ rằng đem được người đẹp về cung, ông vua hết sức mừng rỡ, nhưng cũng hết sức buồn phiền vì mọi thứ dỗ dành, cung phụng lẫn doạ nạt đều không thể làm cho cô nở một nụ cười. Từ đó ông vua hèn hạ lệnh nếu ai có thể làm cho người đẹp cười được thì sẽ được thưởng quan cao lộc hậu.
Tin được truyền đi, có nhân vật từ những vai hề nổi tiếng, từ những ông trạng cười cho đến các bậc lương y... đua nhau trẩy kinh hy vọng sẽ làm cho cô gái phải buột miệng nói cười để mong nhận thưởng. Nhưng dù đã tìm đủ cách, nhưng cũng đều vô hiệu, không ai có thể làm cho cô nở nụ cười.
Người chồng khi nghe tin báo liền lên đường đến ngay cung điện. Trước khi đi, chàng ta nhổ mấy củ hành ở cạnh giếng nước, bó lại làm một gánh, rồi quảy đi. Đến kinh đô, chàng ta quảy gánh trước cửa cung rao to những câu quen thuộc.
Tiếng của người chồng vọng vào mỗi lúc một lớn. Nghe thấy lời rao của chồng, người vợ liền trở nên vui tươi có thần sắc tốt hơn và sai thị nữ hầu cận gọi chồng vào. Khi nhìn thấy đúng là chồng mình, người vợ cười rất tươi lộ vẻ vui mừng.
Trông thấy người đẹp lần đầu tiên cười nói, ông vua hả hê liền đinh ninh cho rằng nhờ những cây hành to lạ này mà người đẹp nói cười, liền nãy ra ý muốn tự cải trang gánh hành đi bán để làm vui lòng người đẹp. Vua bèn nói với người chồng:
- Hãy đặt gánh hành lại đó cho trẫm và cởi áo ra mau!
Vua cởi bỏ long bào, bấm bụng để mặc áo của người bán hành vào. Vua còn bắt bày để học thuộc câu rao, rổi quảy gánh qua lại trước mặt, cất tiếng rao mới học được.
Thấy vậy, người vợ cười nghặt nghẽo. Ông vua mải mê thích thú lại càng làm già. Nhưng đột nhiên người đàn bà bảo thị nữ thả đàn chó dữ ra. Chó thấy vua hoá thành thường dân gánh hành đi bán, trông như kẻ lạ liền nhảy xổ tới cắn chết. Người vợ vội bảo chồng:
- Mình hãy mau mau bước lên ngai vàng đi!
Người chồng liền nhanh chóng bước lên ngai vàng, rồi ra lệnh để quân lính đuổi ông gánh hành ra ngoài. Từ đó, người chồng làm vua và ở với vợ suốt đời.
Từ đấy chàng ta cứ quấn quýt lấy vợ không rời, thậm chí chểnh mảng công việc.
Vẫn phải tiếp tục mưu sinh, để đỡ nhớ vợ, người chồng đã vẽ hình vợ. Mỗi khi đi xa làm việc, người chồng lại treo tranh vẽ ở nơi làm đồng để ngắm nàng. Đến một hôm nọ, con quạ đen năm xưa bỗng từ đâu sà xuống cắp lấy bức tranh mang đi. Người chồng thấy vậy, tìm cách đánh đuổi con quạ. Nó muốn báo thù sự việc năm xưa nó bị ném đá, bị giành mất miếng mồi ngon, con quạ mang bức tranh vào đến tận kinh đô, thả xuống trước sân đình. Bọn lính thị vệ nhìn thấy bèn nhặt lên đem tâu vua. Cầm lấy bức hình vua ngắm nghía mãi, bụng bảo thầm: “Trong tam cung lục viện trẫm có nhiều người đẹp, nhưng chưa có người nào đẹp bằng người đàn bà trong tranh này. Hẳn là trời sai con quạ đến mách cho trẫm đây!”.
Lập tức vua ra lệnh phải ráo riết tìm kiếm. Quan lại, sai nha ra sức tìm kiếm khắp hang cùng ngõ hẻm. Sai nha bày ra trò mở hội để cho mọi người đổ về xem. Mỗi lần thấy dân làng tập hợp đông đúc, chúng đưa bức hình ra giả lảng nói là tình cờ nhặt được, ai làm mất thì đến mà nhận. Sau cùng, sai nha đã tìm ra đàn bà trong bức hình.
Sau khi bị bắt đến cung, nhưng cô không cười không nói, áo đẹp không mặc, đầu tóc không chải và cũng không cho một ai đến gần. Nghĩ rằng đem được người đẹp về cung, ông vua hết sức mừng rỡ, nhưng cũng hết sức buồn phiền vì mọi thứ dỗ dành, cung phụng lẫn doạ nạt đều không thể làm cho cô nở một nụ cười. Từ đó ông vua hèn hạ lệnh nếu ai có thể làm cho người đẹp cười được thì sẽ được thưởng quan cao lộc hậu.
Tin được truyền đi, có nhân vật từ những vai hề nổi tiếng, từ những ông trạng cười cho đến các bậc lương y... đua nhau trẩy kinh hy vọng sẽ làm cho cô gái phải buột miệng nói cười để mong nhận thưởng. Nhưng dù đã tìm đủ cách, nhưng cũng đều vô hiệu, không ai có thể làm cho cô nở nụ cười.
Người chồng khi nghe tin báo liền lên đường đến ngay cung điện. Trước khi đi, chàng ta nhổ mấy củ hành ở cạnh giếng nước, bó lại làm một gánh, rồi quảy đi. Đến kinh đô, chàng ta quảy gánh trước cửa cung rao to những câu quen thuộc.
Tiếng của người chồng vọng vào mỗi lúc một lớn. Nghe thấy lời rao của chồng, người vợ liền trở nên vui tươi có thần sắc tốt hơn và sai thị nữ hầu cận gọi chồng vào. Khi nhìn thấy đúng là chồng mình, người vợ cười rất tươi lộ vẻ vui mừng.
Trông thấy người đẹp lần đầu tiên cười nói, ông vua hả hê liền đinh ninh cho rằng nhờ những cây hành to lạ này mà người đẹp nói cười, liền nãy ra ý muốn tự cải trang gánh hành đi bán để làm vui lòng người đẹp. Vua bèn nói với người chồng:
- Hãy đặt gánh hành lại đó cho trẫm và cởi áo ra mau!
Vua cởi bỏ long bào, bấm bụng để mặc áo của người bán hành vào. Vua còn bắt bày để học thuộc câu rao, rổi quảy gánh qua lại trước mặt, cất tiếng rao mới học được.
Thấy vậy, người vợ cười nghặt nghẽo. Ông vua mải mê thích thú lại càng làm già. Nhưng đột nhiên người đàn bà bảo thị nữ thả đàn chó dữ ra. Chó thấy vua hoá thành thường dân gánh hành đi bán, trông như kẻ lạ liền nhảy xổ tới cắn chết. Người vợ vội bảo chồng:
- Mình hãy mau mau bước lên ngai vàng đi!
Người chồng liền nhanh chóng bước lên ngai vàng, rồi ra lệnh để quân lính đuổi ông gánh hành ra ngoài. Từ đó, người chồng làm vua và ở với vợ suốt đời.