Sự tích cây vú sữa

Kể chuyện Sự tích cây vú sữa

Ngày xửa ngày xưa, ở vùng Lái Thiêu, có hai má con nọ sống đơn chiếc bên nhau, đứa con trai là Xương Chu. Thấy đứa con mồ côi ba, bà má ra sức nuông chiều, khi thấy chu phá phách, sai quấy bà không khuyên răn mà còn bao che, buông lỏng việc dạy dỗ. Xương Chu được chiều chuộng thường vòi vĩnh, quấy khóc, đâm ra tính tình ngày càng ương ngạnh, bướng bỉnh, suốt ngày chỉ thích chơi đùa và bày trò nghịch ngợm, quậy phá.
Sự tích cây vú sữa
Sự tích cây vú sữa
Những trò chơi của chu bao giờ cũng tai quái, gây thiệt hại và phiền phức đến chòm xóm xung quanh: lần nọ chu buộc lông gà vào đuôi lợn rồi ném đá rượt đuổi chẳng ngờ ném trúng làm vỡ cái lu to của má trước sân, chu còn đuổi cho chó chạy làm đổ bát canh nóng vào chân u. Khi bị la mắng, chu giận lẫy vùng vằn bỏ đi. Còn má chu ngày ngày mỗi buổi chiều ngồi ở bậc cửa trước thềm trông ngóng chu về. Ngày lại qua ngày, một thời gian trôi qua không rõ chu đã đi bao lâu, mà mãi vẫn không thấy chu quay về. Má chu không lo lắng biết chu ở đâu nên rất buồn rầu đã kiệt sức, quá đau buồn má chu ngã gục xuống, ngất liệm đi.
Kể chuyện Sự tích cây vú sữa
Kể chuyện Sự tích cây vú sữa
Chu đi la cà rong chơi khắp nơi, lang thang hết ngày này sang ngày khác. Được chơi đùa thoả thích chu nghĩ thầm:

“Giá như không có má thì thích biết mấy! Tha hồ đùa nghịch mà chẳng bị ai mắng!”.

Nghĩ vậy, chu rong rủi cùng khắp chốn. Dọc đường, thấy ai làm gì, chơi gì, chu cũng sà vào góp phần. Ai cho gì chu cũng ăn. Được ăn, thế là chu khoái.

Một hôm nọ, đi ngang qua cánh đồng chu thấy một đàn vịt đẻ bao nhiêu là trứng trong lều. Chu bèn nhặt đá, sau đó ném vào trong lều làm vỡ rất nhiều quả trứng. Ông chăn vịt đang ngủ nghe tiếng vịt kêu, tỉnh dậy trông thấy bao nhiêu là trứng bị vỡ hết, liền quát mắng, đuổi bắt và đánh chu. Thấy vậy chu sợ quá, bèn bỏ chạy.

Chạy mãi, chạy mãi, chu vừa đói vừa mệt... đến khi mệt lã ra chu gục xuống bên vệ đường thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, chu chẳng thấy ai xung quanh mà cũng chẳng ai cho chu ăn nữa. Đói quá, chu mới nhớ đến u. “Khi đói chỉ có u mới cho mình ăn, khi bị đứa khác bắt nạt chỉ u mới lo cho mình”. Nghĩ vậy chu liền tìm đường về.

Sau bao ngày lặn lội, chu mới tìm được về căn chòi nhỏ nơi hai má con đã sinh sống. Cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy má chu đâu nữa. Chu khản tiếng gọi:

“- U ơi, u ơi, u đi đâu rồi chu đói quá!”

Tiếng chu gọi vang không ngớt cho đến khi quá mệt vì mấy ngày chưa được ăn, không còn hơi sức nữa chu gục xuống.

Chu không ngờ rằng vì trong ngóng không thấy con về, vừa giận vừa lo, má chu đã chết rồi.

Chu gọi mãi vẫn không thấy đâu. Trong sân vườn thì lại mọc thêm một cây lạ. Chu chỉ biết ôm lấy cây xanh trong vườn mà khóc.

Kỳ lạ thay, cây xanh bỗng run rẩy. Từ các cành lá, những đài hoa tí xíu trổ ra, bung nở. Đến khi hoa rụng, đậu trái rồi lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Và kìa, bỗng một trái to rơi xuống đất.

Vừa đói, vừa mệt, chu đến nhặt lên đưa vội trái cây vào miệng, cắn một miếng thật to, chu thốt lên:

- Chát quá!

Sau đó nhặt tiếp trái thứ hai. Lần này chu lột vỏ, cắn vào hạt, chu lại thốt lên:

- Cứng quá!

Đến trái thứ ba. Chu không ăn vội mà lấy tay nhẹ xoay quanh cho đến khi lớp vỏ mềm dần và nứt ra một kẽ nhỏ. Bỗng một dòng sữa sóng sánh trào ra, ngọt ngon như dòng sữa mẹ.

Cây rung rinh cành lá, thì thào:

- “Ăn trái ba lần mới biết quả ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ”.

Chu oà lên khóc. Má chu đã không còn nữa. Chu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như đang khóc chờ con. Chu ôm lấy thân cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng vất vả của má chu.

Nước mắt chu rơi xuống gốc cây. Cây xòa cành ôm chu, rung rinh cành lá như tay u đang vỗ về.

Dân làng thấy giống cây lạ, có trái ăn được nên đem hạt cây lạ gieo giống trồng nhiều nơi và đặt tên là Cây Vú Sữa.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn